Bà Hà Quyên, 55 tuổi là một người phụ nữ chất phác sống ở vùng nông thôn hẻo lánh của Trung Quốc. Bà gắn bó với vùng đất này từ khi mới sinh ra. Bà Quyên được mọi người trong làng yêu quý và gọi là ”người phụ nữ phi thường” khi nuôi dạy con trai của người anh cả bên nhà chồng khôn lớn và trưởng thành.
Cậu cháu trai được bà Quyên nhận nuôi năm 15 tuổi sau khi vợ chồng anh rể qua đời không lâu. Đứa bé này vốn rất hoạt bát, dễ thương, nhưng sau biến cố cuộc đời, nó trở nên buồn bã và có phần trầm lặng. Vì thương cho hoàn cảnh của cháu trai nên vợ chồng bà Quyên coi cháu như con ruột. Bà thấy thứ gì hay sẽ mua cho cả con gái và đứa cháu này. Thi thoảng, con gái bà còn ganh tị khi thấy mẹ cưng chiều anh hơn mình.
Nhờ sự thương yêu của vợ chồng bà Quyên, cậu cháu trai dần hòa đồng với gia đình và hàng xóm. Có lần, trong làng có ca sĩ về biểu diễn. Vì nhà nghèo nên bà Quyên chỉ có 10 NDT (khoảng 40 nghìn đồng) để mua một chiếc vé. Thay vì cho con gái, bà Quyên lại đưa số tiền này cho cháu trai.
Bà Quyên nói:”Số tiền này dì cho cháu. Cháu đưa em hoặc rủ thêm bạn bè xuống thị trấn chơi và mua một ít đồ ăn ngon nhé”
Hai đứa trẻ nghe vậy liền dắt nhau đi xuống thị trấn. Khi trở về, bà Quyên bất ngờ khi thấy người cháu trả lại tờ 10 tệ. Cậu bé nói: ”Dì ơi, số tiền này cháu không tiêu, chúng cháu chỉ xuống phố nghe ngóng một chút thôi nên không cần phải tiêu tiền đâu. Vở kịch hay lắm, bọn cháu đứng ngoài nghe cũng thấy rất thú vị dì ạ”
Nghe thấy những lời này từ thằng bé, bà Quyên thở dài rồi nhét vội 10 tệ vào túi áo nó.
”Dì biết cháu ngại, nhưng số tiền này cháu cứ cầm lấy, coi như là để thưởng cho việc học hành chăm chỉ của cháu” – Bà Quyên nói.
Nghe được những lời động viên của bà Quyên, cậu bé mới dám nhận tiền rồi nở một nụ cười tươi. Cứ thế, ngày qua ngày, con gái và đứa cháu trai được bà Quyên nhận nuôi dần lớn lên dưới sự chăm sóc chu đáo của bà.
Cách đây vài năm, 2 đứa trẻ lần lượt thi vào đại học. Cháu trai trở thành thủ khoa của trường đại học tốt nhất tỉnh, còn cô con gái bà đỗ vào trường đứng thứ 3. Vừa vui cho cháu, nhưng kết quả thi của con gái lại khiến bà Quyên không mấy hài lòng. Thấy vậy, người cháu trai mới đến an ủi:
”Dì ơi không sao đâu. Em đã cố gắng hết sức rồi. Sau này em có gặp bất cứ khó khăn gì thì cháu cũng sẽ luôn ở bên và giúp đỡ. Cháu sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để hỗ trợ em”
Lời nói của cháu trai khiến bà Quyên bất ngờ và cũng phần nào an tâm. Nhìn cậu cháu dần trưởng thành, bà Quyên nhẹ nhõm: ”Được rồi. Chỉ cần 2 anh em luôn khỏe mạnh, yêu thương nhau là dì vui lòng”
Trong thời gian học đại học, cậu cháu trai vừa học vừa làm. Anh chàng bắt đầu khởi nghiệp kinh doanh để kiếm thêm thu nhập. Vài năm sau, nhờ chăm chỉ, cuối cùng cậu ta cũng có thể thành lập một một công ty nhỏ chuyên bán các sản phẩm giá bình dân phục vụ đời sống hàng ngày.
Sau khi tốt nghiệp đại học và có thời gian đầu tư cho sự nghiệp, công ty của cậu cháu trai dần mở rộng quy mô và thu lợi nhuận lớn. Công ty thành công và làm ăn tốt nên cậu ta cũng ngày một bận rộn, ít có thời gian về thăm bà Quyên hơn xưa. Mỗi lần gọi điện thoại, 2 người chỉ nói với nhau được 2- 3 câu ngắn ngủi vì người cháu phải tham gia các buổi họp gấp của công ty.
Đôi khi, sự thờ ơ của cậu cháu trai khiến bà Quyên có chút chạnh lòng. Bà tự nhủ liệu có phải khi đã thành công, cháu mình dần xa cách và không còn quan tâm đến mình hay không.
Vào ngày cưới của con gái, bà Quyên tất bật đón khách nhưng không quên ngóng trông đứa cháu trai mà mình thương yêu. Gần cuối buổi tiệc, cậu cháu mới xuất hiện. Vừa nhìn thấy cháu, bà Quyên thốt lên: ”Cuối cùng thì cháu cũng đến rồi, em đang đợi cháu đấy”
”Xin lỗi dì, cháu đến muộn.” – Cậu cháu trai nói.
”Không sao, chỉ cần cháu ở đây là vui vẻ, trọn vẹn rồi. Hai đứa nó đang chờ cháu đến đấy” – Bà Quyên đáp.
Nghe xong, cậu cháu trai chỉ mỉm cười rồi đưa cho bà Quyên một chiếc phong bao lì xì màu đỏ và nhẹ nhàng nói: “Dì ơi, cháu có thứ này muốn gửi cho dì, đến tối dì hãng mở ra xem nhé”.
Trong tiệc cưới, cháu trai đã tặng con gái bà Quyên một món quà lớn trước mặt tất cả các quan khách. Món quà này khiến mọi người đều bất ngờ, còn bà Quyên thì hãnh diện vô cùng. Cậu cháu mà bà Quyên hết mực yêu thương đã đưa cho con gái bà một tờ hợp đồng mua nhà và chiếc chìa khóa nhỏ. Cậu ta còn nói, sẽ tự mình tìm thêm 2 nhân viên và hỗ trợ cô em gái trả lương nhân viên hàng tháng. Hóa ra, từ trước đến nay, cháu trai luôn ghi nhớ ước mơ của cô em gái, đó chính là sở hữu một tiệm hoa cho riêng mình.
Sau khi đám cưới kết thúc, bà Quyên lén chạy vào nhà vệ sinh rồi mở phong bao lì xì mà cậu cháu trai đưa trước đó. Bên trong bao lì xì có 1 tờ tiền 10 tệ và 1 tờ giấy nhỏ. Đọc những dòng chữ ghi trên giấy, bà Quyên không khỏi xúc động: Dì ơi, đây là 10 tệ dì cho cháu khi cháu còn nhỏ. Lúc đó cháu nhận nhưng cháu vẫn chưa hề tiêu nó, bây giờ cháu gửi lại cho dì. Dì là người thân nhất của cháu. Cháu sẽ luôn ghi nhớ sự chăm sóc, yêu thương mà dì và em đã dành cho cháu. Còn em gái của anh à, chúc em luôn hạnh phúc và thành công trong tương lai nhé!
Đọc xong những lời nhắn gửi của cậu cháu trai, bà Quyên liền bật khóc. Bà Quyên cảm thấy hạnh phúc khi người cháu luôn coi trọng tình nghĩa với gia đình bà dù cuộc sống hiện tại còn nhiều bộn bề. Bà ôm chặt phong bao lì xì vào lòng và thầm nghĩ: Thằng bé là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của gia đình mình, và sẽ luôn luôn là như vậy!
Theo Toutiao