Tôi có bà dì phải gọi là “hết sảy” luôn! Dì tôi khi cán mốc 40 tuổi không có bất kỳ thứ gì trong tay. Tiền không, công việc không, nhà cửa không, xe cộ không… thế nhưng lại dắt túi hẳn 4 đời chồng!
Dì Huyền là dì út trong nhà tôi, từ ngoại hình đến tính cách không giống bất kỳ ai trong nhà hết. Tuy nhiên, dì lại được ông bà ngoại tôi yêu quý đến vô cùng. Trả lại cho sự yêu thương của ông bà tôi là dì chây ì, ham chơi lười lao động đến độ nhất quyết không đi làm, nằm không đợi hai ông bà già gần 80 tuổi hàng tháng trích lương hưu, tiền gửi tiết kiệm ra để nuôi.
Thật lòng tôi không hiểu nổi, tôi nghĩ chính bản thân mình năm nay 27 tuổi, chồng tôi là người giỏi kiếm tiền, tôi đi làm lương 20 triệu cũng chỉ để tự tiêu và mua sắm vớ vẩn cho con trai mà thôi. Thế nhưng tôi nhất quyết đi làm, không thể không lao động được, con người khỏe mạnh sờ sờ mà không chịu lao động sẽ thối rữa ra mất.
Ấy vậy mà dì tôi từ năm bằng tuổi tôi cho đến bây giờ gần 20 năm đã trôi qua nhưng vẫn nhất quyết không làm ăn gì hết, mỗi tháng xin được ông bà đồng nào thì tiêu đồng ấy. Thà túng thiếu nhưng không làm, nhất quyết không làm!
Nhà tôi chỉ có duy nhất một cậu, cậu là đích tôn trong nhà nhưng lại là con ghét của ông bà ngoại. Ngoài ra, mẹ tôi và hai dì khác cũng là con ghét luôn. Nhưng có lẽ vì con gái đã đi lấy chồng hết rồi nên cũng chẳng bị ảnh hưởng nhiều bởi sự yêu ghét của ông bà.
Dạo gần đây, ông ngoại tôi nhất quyết bán nhà, cái nhà duy nhất mà ông bà đang ở. Cái nhà này vốn dĩ có đóng góp nhiều của cậu tôi suốt 20 năm trời lao động xuất khẩu xứ người gửi tiền về và vì một vài lý do liên quan đến vay mượn ngân hàng nên bắt buộc phải đứng tên sổ đỏ là tên cậu tôi.
Sau khi bán nhà, ông bà trích đúng số tiền cậu tôi đóng góp trả cho cậu rồi “mời” cậu tôi ra khỏi nhà. Ông bà sau khi bán xong cũng không có chỗ chui ra chui vào nữa, thế là ở cái tuổi gần đất xa trời ông bà quyết định thuê tạm bợ một căn nhà cho đến cuối đời.
Con cháu chúng tôi luôn thắc mắc vì sao tự nhiên ông lại bán nhà, cậu tôi đâu có đòi tiền thì cứ để nhà đấy mà ở chứ có sao đâu. Chắc chắn phải có nguyên nhân nào đó khiến ông bà bỗng nhiên quyết định chóng vánh như vậy!
Thế rồi rất nhanh, trời đất run rủi thế nào mà hôm ấy bỗng nhiên mẹ tôi nhận được một cuộc gọi từ ông, sau khi bắt máy nói rất nhiều, đầu dây bên kia dường như không hề có ý định nói gì cũng không tắt máy, mẹ tôi liền hiểu ngay có thể là ông bấm nhầm gọi đi.
Cuộc gọi nhầm này lại nhắm đúng lúc ông đang dắt dì Huyền ra ngân hàng để tách cho dì một sổ tiết kiệm trị giá 360 triệu. Dì còn sẵn giọng nói trống không:
– Sao không cho 400 triệu cho tròn đi, anh Tuấn được hẳn 1 tỷ mà cho con có 360 triệu là sao?
– 1 tỷ ấy là tiền của nó phải trả nó, bán nhà được có 1,9 tỷ thì bố mẹ cho mày từng ấy còn đâu phải giữ lại hàng tháng còn có tiền ăn. Sau này bố mẹ chết sẽ di chúc cho mày nốt.
Mẹ tôi nghe được toàn bộ, rõ mồn một. Bà uất nghiện đến mức gọi cho tôi khóc nức nở, mới mấy ngày trước ông bà còn ủy thác cho mẹ rằng nếu ông bà ốm đau thì mẹ lo cho ông bà. Trách nhiệm thì tròng vào cổ mẹ nhưng quyền lợi thì cho cái đứa kia hết, cớ sao ông bà không bắt nó có nghĩa vụ phải chăm sóc ông bà mà lại bắt mẹ phải làm?
Chiều tôi hôm đó, tôi lướt Facebook thì thấy bài đăng mới của dì Huyền, bài đăng có hình ảnh là cuốn sổ tiết kiệm 360 triệu kia kèm với dòng trạng thái “tuyển người yêu”. Bên dưới có bạn bè của dì nhắc nhở cũng lớn tuổi rồi đừng viết mấy lời lẽ kiểu vậy thì bị dì bốp chát ngay là chỉ cần có tiền 4 chồng đã là gì, phải lấy 10 chồng!
Tôi cười nhạt, nếu là tiền của dì làm ra thì dì nói như vậy tôi có chút hoan nghênh nhưng kia là tiền của hai ông bà già yếu, để cho được con gái số tiền ấy hai ông bà chấp nhận không có cái chỗ chui ra chui vào thì không hiểu dì ấy tự hào ở đâu nhỉ?