Nay tôi vừa làm một chuyện vô cùng hoành tráng mọi người ạ. Trước giờ tôi vốn là đứa tính hơi nhát, ngại nhất là gây sự ồn ào. Nhưng vì bản thân không chịu đựng nổi sự quá quắt của bố mẹ chồng nữa nên tôi mới bộc phát vùng lên. Lại được chồng ủng hộ bên cạnh nên tôi nghĩ chuyện mình làm hôm nay là hoàn toàn đúng đắn.
Để tôi kể mọi người nghe. Lúc cưới xong thì cuộc sống làm dâu của tôi khá suôn sẻ, không mâu thuẫn với ai và gia đình chồng đối xử với tôi cũng tốt. Bố mẹ chồng thuộc dạng dễ tính. Dưới chồng tôi còn 2 đứa em, chúng cũng ngoan và hoà thuận với chị dâu.
Vợ chồng tôi dự định 2 năm nữa mới xây nhà, nhưng nửa đầu năm nay ông xã may mắn kiếm được một khoản lớn nhờ việc kinh doanh thắng đậm nên chúng tôi dồn hết tiền bạc vào để chuẩn bị cho tổ ấm mới. Hoàn thiện xong ngôi nhà mơ ước thì chúng tôi sẽ tính tiếp chuyện sinh con. Sang năm vừa được ở nhà mới, vừa có tiếng cười trẻ thơ. Nghĩ đến thôi là tôi đã thấy hạnh phúc.
Chúng tôi xây nhà trên mảnh đất được ông bà ngoại để lại. Nói đúng ra là đất hồi môn của tôi, thế nên mọi giấy tờ đều đứng tên tôi hết. Tôi từng hỏi chồng việc nhà mới mang tên vợ thì có vấn đề gì không, chồng vui vẻ đáp rằng không sao hết. Anh là người học thức nên cư xử rất điềm đạm, suy nghĩ mọi thứ đều chu toàn khiến tôi chưa từng phải lo nghĩ.
Tôi cũng đi làm kiếm tiền nên chi phí xây nhà có một phần ba là tôi đóng góp. Một phần khác là tiền vàng đợt đám cưới tôi cất két, số còn lại là chồng tôi bỏ ra. Nhà ở quê nên cũng không tốn kém như trên thành phố. Chúng tôi đều thích phong cách tối giản nên thiết kế nhà chỉ có 2 tầng, diện tích cả sân vườn gần 80 mét vuông nên rất rộng rãi và đầy đủ công năng.
Vợ chồng tôi đã tính toán cẩn thận để hoàn thiện xong vẫn còn đủ tiền làm nội thất. Tuy nhiên đúng đợt lắp nội thất thì mưa bão, vận chuyển khó khăn lại thiếu thợ nên giá cả bị đội lên. Biết tin bố mẹ chồng tôi liền chủ động đề xuất cho 2 vợ chồng 100 triệu, coi như hỗ trợ con cái.
Dĩ nhiên vợ chồng tôi không nhận vì từng đó tiền thì 2 đứa vẫn tự lo được, nhưng bố mẹ tha thiết quá nên cuối cùng đành phải cầm. Tôi đề nghị tính 100 triệu này là tiền cho vay, cỡ 3-4 tháng là vợ chồng tôi hoàn trả được cho bố mẹ. Thế nhưng ông bà nằng nặc không chịu, bảo cho luôn không phải tính toán gì hết.
Cầm tiền trong tay mà tôi cảm động lắm. Tôi bảo chồng mấy năm tới phấn đấu xong hết các mục tiêu nhà – xe – con cái thì tiết kiệm một chút, để dành một khoản cho bố mẹ đôi bên dưỡng già. Báo hiếu là chuyện đương nhiên, được ông bà giúp đỡ lúc khó khăn thì lại càng phải nhớ. Không phân biệt bên nội hay bên ngoại, sau này nhất định vợ chồng tôi sẽ chăm sóc họ chu toàn.
Sau bao ngày mong đợi thì cũng nhà cũng xong. Tiệc tân gia cả xóm kéo tới chật kín từ ngoài sân đến trong bếp, dù tôi gọi dịch vụ nấu cỗ rồi mà việc vẫn không xuể. Đêm đầu tiên ngủ ở nhà mới tôi đã ôm chồng khóc. Chỉ mong năm sau có thêm em bé là toại nguyện.
Cứ tưởng có nhà mới là cuộc sống sẽ sang trang nhưng không ngờ đó chỉ là khởi đầu cho rạn nứt giữa vợ chồng tôi với bên nội. Nửa tháng đầu sau khi chuyển tổ ấm, chúng tôi liên tục bị người lạ kéo tới làm phiền. Đó là khách của bố mẹ chồng tôi. Chả hiểu bố mẹ nghĩ gì mà mời đủ kiểu quan hệ tới. Nào là bạn cũ, bạn đồng niên, rồi bạn “phường hụi”…
Họ tổ chức ăn uống linh đình trong nhà tôi suốt chục ngày với lý do mừng tân gia. Ban đầu vợ chồng tôi vui vẻ tiếp đón, nghĩ mình vừa xây nhà xong thì có người tới chia vui cũng chả sao. Dù tất cả đều lạ mặt với tôi nhưng họ là người quen của bố mẹ chồng, tôi phận con dâu không tiện ý kiến.
Tuy nhiên hết 4 ngày, 5 ngày, đến tuần thứ 3 liên tiếp thì tôi không chịu nổi sự ồn ào ấy nữa. Chưa kể cỗ bàn bày ra chỉ có mỗi mình tôi dọn, bữa nào cũng 2-3 mâm thì sức đâu mà làm cơ chứ! Chưa kể nhiều người còn đem theo cả trẻ con lít nhít theo, chúng nó nghịch vỡ hỏng đồ trang trí với lọ hoa trong nhà khiến tôi khó chịu. Chẳng ai xin lỗi hay đền bù cả. Toàn cười cợt bảo “Trẻ con biết cái gì đâu”.
Mà đâu chỉ có mỗi ăn uống. Ban ngày khi vợ chồng tôi đi làm, bố chồng tự tiện đem bạn nhậu qua uống bia buổi trưa xong bật karaoke lên hát ầm ĩ. Tôi không hề hay biết chuyện đó cho đến khi cô hàng xóm bên cạnh nhắn tin mách, kêu là nhà tôi ồn quá khiến mọi người xung quanh không chịu được.
Riêng mẹ chồng thì buổi tối kéo hội chị em bạn dì trong xóm đến chơi tam cúc. 10h đêm tôi buồn ngủ rũ mắt ra mà vẫn phải nghe các bà hò hét cười đùa. Rồi họ khen dàn loa nhà tôi xịn đẹp, lấy cớ “rửa loa” nên hát hò đến tận nửa đêm!
Quá mệt mỏi nên tôi bảo chồng phải dừng ngay việc để bố mẹ kéo người khác đến. Tuy toàn người lớn tuổi bề trên nhưng lại gây phiền hà cho con cháu, vài bữa không sao nhưng kéo dài như thế thì không được.
Thế là vợ chồng tôi quyết định mời bố mẹ chồng sang nói chuyện riêng. Vừa đặt vấn đề xong thì ông bà đã phẩy tay bảo chẳng có gì to tát. Có nhà mới to rộng đẹp thì người khác sang chơi càng tốt chứ sao. Tôi đáp lại rằng tốt chưa thấy đâu mà sức khoẻ vợ chồng tôi bị ảnh hưởng, nghỉ ngơi không đủ giấc, đã thế còn bị hỏng đồ đạc tốn tiền mua mới nữa.
Nói qua lại một hồi thì bố mẹ chồng đem 100 triệu từng cho vợ chồng tôi ra để dằn mặt. Ông bà bảo nhà này cũng có mồ hôi nước mắt họ góp vào nên họ “được quyền” làm những gì họ thích. Nghe bố mẹ nói mà chúng tôi không tin nổi vào tai, ở đâu ra cái lý lẽ kỳ cục vậy chứ?!?
Rõ ban đầu bố mẹ chồng bảo không tính toán gì mà bây giờ lại lật lọng. Tôi đòi họ trả lại chìa khoá để dừng việc tự ý vào nhà, mẹ chồng liền giãy ra ăn vạ, hô làng gọi xóm “đến mà xem con dâu bắt nạt mẹ chồng”. Tôi hỏi giờ mẹ muốn như thế nào, bà liền yêu sách rằng tôi phải để bà tuỳ ý sử dụng nhà.
Trong lúc vợ chồng tôi cật lực phản đối để bảo vệ tổ ấm của mình thì bố chồng đòi thêm một chuyện không thể tin nổi. Ông bảo tháng sau cậu con út đi xuất khẩu lao động về, chồng tôi làm anh cả phải có trách nhiệm chừa một phòng riêng ra cho em dọn sang ở chung. Ông còn tự chọn luôn phòng ngủ của vợ chồng tôi trên tầng 2 vì có ban công và đồ đạc đủ hết, bắt chúng tôi dọn sang phòng khác với lý do “anh chị thì phải nhường nhịn em”.
Trời đất ơi nghe xong mà vợ chồng tôi câm nín vì sốc! 100 triệu ấy to bằng đâu mà bố mẹ chồng đòi hỏi quá quắt như vậy chứ?!? Máu nóng dồn lên não, tôi không kiềm chế nổi nữa. Chồng tôi cũng bức xúc, anh lấy lại chìa khoá nhà từ chỗ bố mẹ và yêu cầu ông bà từ nay không cần sang chơi nữa. Anh cũng chốt tuần sau trả lại 100 triệu cho bố mẹ, coi như không nợ nần và không có nghĩa vụ đáp ứng các yêu sách của họ.
Ra đến cổng bố mẹ chồng vẫn chửi với vào trong khiến hàng xóm ngó ra chỉ trỏ. Tôi đau đầu lắm nhưng cũng kệ. Đến giờ phút này thì ông bà có từ mặt con dâu tôi cũng đồng ý hết. Tôi chỉ muốn sống yên bình mà thôi.