* Câu chuyện của nam thanh niên họ Lưu (35 tuổi, Trung Quốc) đang nhận được nhiều sự quan tâm trên Toutiao
Anh Lưu sinh ra ở một vùng quê nghèo. Dù gia đình không có điều kiện nhưng bố mẹ anh vẫn cố gắng cho con ăn học đàng hoàng để sau này có công việc ổn định. Sau khi học xong lớp 12, anh Lưu theo người cha lên thành phố tìm việc và để tiện cho việc học đại học. Hai cha con thuê một căn phòng vỏn vẹn 20m2 để sinh sống. Còn người mẹ ở lại chăm sóc bà nội và làm công việc đồng áng.
Sau khi tốt nghiệp đại học, anh Lưu tìm được một công việc thiết kế nội thất với mức lương khá tốt ở thành phố, rồi quyết định gắn bó hơn chục năm. Khi kinh tế ổn định, anh Lưu thuê một căn hộ tiện nghi hơn phòng trọ cũ để sinh sống. Đến năm 35 tuổi, anh tiết kiệm được một khoản tiền kha khá để mua chiếc ô tô giá 300.000 NDT (khoảng 1 tỷ đồng) đã yêu thích từ lâu.
Khoảnh khắc sở hữu chiếc xe, anh Lưu vô cùng phấn khích. Anh cầm điện thoại gọi cho bố mẹ để báo tin. Biết con mới mua xe hơi, bố mẹ anh Lưu vui vẻ chúc mừng nhưng trong lòng dường như vẫn còn nhiều lo lắng. Người mẹ lên tiếng hỏi: ”Bỏ 300.000 NDT để mua một chiếc ô tô liệu có phung phí quá không? Nhưng dù sao cũng chúc mừng con trai đã thực hiện được mong ước của mình. Từ nay đi đâu có thể tự chủ động, không bị phụ thuộc vào phương tiện công cộng”.
Vài tháng sau, biết đến ngày giỗ ông nội, anh Lưu chủ động lái xe từ thành phố về quê, tiện ra mắt họ hàng. Về tới cổng làng, chiếc xe hơi mới tinh của anh đã thu hút sự chú ý của đông đảo người dân. Tất cả đều tò mò không biết vị khách nào từ thành phố ghé qua. Thấy phản ứng của mọi người, trong lòng anh Lưu có chút hãnh diện và phấn khởi.
Về đến đầu ngõ, người chú ruột và bố mẹ anh Lưu nghe thấy tiếng động liền bước ra xem. Thấy cháu trai bước xuống từ ô tô, ông chú vô cùng bất ngờ: ”A Lưu mới mua ô tô đúng không cháu. Nhìn đẹp thế này chắc cũng phải 70.000 – 100.000 NDT”. Anh Lưu liền cười đáp: ”Dạ cháu mới mua giá 300.000 NDT chú ạ”
Người chú nghe xong có chút bất ngờ, quay lại nhìn phản ứng của bố mẹ anh Lưu rồi nói lớn:“A Lưu, là người thân trong nhà chú thấy quyết định này của cháu rất dại dột. Chú vốn không hiểu biết gì về xe hơi nhưng chi khoản tiền lớn như vậy để mua một chiếc xe trong thời điểm này là không hợp lý. Sao 35 tuổi rồi mà lại dại dột như vậy?”
Vốn biết chú là người thẳng tính, nhưng câu nói vừa rồi khiến anh Lưu vô cùng chạnh lòng. Anh đáp: ”Chú ơi, cháu suy nghĩ kỹ rồi mới mua chứ không hề làm liều. Công việc của cháu phải thường xuyên gặp gỡ khách hàng nên mới cần mua một chiếc xe”. Nghe vậy, người chú lắc đầu đi vào nhà. Anh Lưu mở cốp xe lấy túi quà mua tặng bà nội rồi lững thững theo sau.
Trong bữa cơm, anh Lưu lần lượt mời các bác, các chú. Thấy cháu trai mới mua ô tô, ai nấy đều vô cùng nể phục và hãnh diện. Đến người chú ruột, chú đã nói ra hết nỗi niềm bên trong: ”A Lưu có lớn mà không có khôn. Cháu chỉ biết nghĩ cho bản thân mà không nhìn hoàn cảnh chung của gia đình. Nhìn bố mẹ cháu xem, mấy chục năm sống trong căn nhà cũ, tường thì ẩm ướt, sàn bong tróc hết cả. Còn cả bà đang sống cùng nữa. Tại sao không dành số tiền kiếm được để sửa sang nhà cho bố mẹ hả cháu”.
Nghe lời này của người chú, anh Lưu khựng lại một chút và không đáp lại. Mọi người xung quanh thấy vậy liền khuyên người chú dừng lại, để không khiến không khí trở nên căng thẳng. Quay lại thành phố, anh Lưu vẫn nhớ như in câu nói của người chú. Anh bất giác nhận ra sự hờ hững của bản thân với bố mẹ trong suốt quãng thời gian vừa rồi. Nhiều lần mẹ ốm, anh cũng chẳng thể về thăm. Anh tự trách đã quá ham mê công việc mà không quan tâm đến đấng sinh thần, cũng như chỉ biết nghĩ cho bản thân.
Anh cầm điện thoại lên để gọi điện cho bố mẹ. Lúc này, người con trai 35 tuổi chỉ biết nói lời xin lỗi vì chưa làm tròn bổn phận. Anh Lưu nhận ra cần biết cách cân bằng giữa nhu cầu, sở thích của bản thân với những điều quan trọng như gia đình. Đặc biệt là luôn dành thời gian cho bố mẹ nhiều nhất có thể.
Theo Toutiao