Vừa ra khỏi phòng thi tốt nghiệp THPT, con riêng của chồng nói một câu biến tôi thành “tội đồ” trong mắt nhà chồng

Tôi là vợ 2 của chồng, là một cô giáo dạy cấp 3, bộ môn Ngữ Văn. Hồi mới tốt nghiệp đại học, tôi đã gặp và yêu anh, dù biết anh không hề cân xứng với mình. Ai cũng nói tôi nên suy nghĩ lại vì tình yêu là một chuyện, cưới nhau, sống chung cả đời với nhau lại là chuyện hệ trọng khác. Nhất là khi chồng tôi đã có một cậu con trai riêng, có tiếng là ngỗ nghịch và khó dạy bảo vì được nhà nội cưng chiều.

Nhưng tôi vẫn bất chấp tất cả, còn khẳng định chỉ cần mình đối xử tốt với con riêng của chồng thì thằng bé sẽ yêu thương mình mà thôi. Và khi trở thành mẹ kế của cậu bé, tôi mới dần nhận ra, mình đã quá ngây thơ, non nớt với những suy nghĩ “màu hồng” trước đó. Con riêng của chồng vì được cha và nhà nội yêu thương, cưng chiều nên rất bướng bỉnh, cứng đầu, ăn nói cộc lốc. Cháu không bao giờ gọi tôi là mẹ mà chỉ gọi là cô, có khi còn nhại giỡn bằng cách gọi tôi là “bà cô giáo khó tính”. Tôi bực mình mà không thể dạy được vì bố mẹ chồng luôn bảo tôi rằng: “Cháu nó thiếu thốn tình yêu thương của mẹ nên con phải thương yêu nó, đừng bao giờ la mắng nó. Bố mẹ không thích cháu nội đích tôn bị mẹ kế chửi đâu”.

Càng lúc, mối quan hệ giữa tôi với con riêng càng rạn nứt hơn. Mẹ chồng muốn tôi dạy con riêng học thêm môn Văn, tôi cũng muốn như thế. Nhưng tôi vừa nói ra ý định, cháu đã gạt bỏ ngay, còn chê bai tôi dạy khó hiểu, sao bằng cô trên lớp được. Trong khi đó, ở trường, tôi đã đạt nhiều danh hiệu giáo viên dạy giỏi và nhận được sự đánh giá cao từ đồng nghiệp lẫn học trò.

Vừa ra khỏi phòng thi tốt nghiệp THPT, con riêng của chồng nói một câu biến tôi thành "tội đồ" trong mắt nhà chồng- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Đợt thi tốt nghiệp THPT năm nay, con riêng của chồng tôi có tham gia. Trước đó 2 tháng, tôi quyết định sẽ kèm cháu học, dù cháu có phản đối. Nhưng chỉ được vài hôm, cháu đã giả vờ đau đầu, đau bụng, còn méc ông nội là tôi quá khắt khe, giao nhiều bài tập,… Bố chồng bảo tôi cắt bớt việc giao bài tập. Được một tuần thì cháu không chịu học nữa mà luôn nằm dài trên bàn, tôi nhắc thì tỏ thái độ chống đối nên tôi cũng bất lực.

Sáng nay, cháu thi môn Ngữ Văn và là thí sinh đầu tiên ra khỏi phòng thi. Chúng tôi đến đón, bố hỏi cháu làm bài thế nào thì cháu lắc đầu, bảo không làm được gì cả, chắc tầm 2-3 điểm mà thôi. “Bà cô giáo khó tính ôn kiểu gì chẳng đúng câu nào, phí hoài cả thời gian ôn tập. Biết thế con đi học thêm chỗ khác”, cháu thốt ra như thế đấy! Lúc đó tôi rất điếng người nhưng vẫn giữ bình tĩnh ra về.

Vừa về tới nhà, chồng tôi đã lớn giọng chỉ trích tôi. Anh nói trong nhà có cô giáo dạy Văn mà lại để con cái không làm được bài. Tôi hỏi con riêng của chồng làm bài thế nào, nhắm ổn không? Cháu đáp một câu khiến tôi choáng nặng: “Làm cái gì mà làm, bắt ôn cho lắm vào mà có trúng tủ đâu”. Cháu còn quay sang trách ông bà ép cháu học thêm tôi và luôn miệng nói tôi dạy khó hiểu.

Bố mẹ chồng không hiểu gì là đã chửi mắng tôi. Ông bà nói tôi đúng là khác máu tanh lòng, học sinh mình dạy thì ôn kĩ còn con riêng trong nhà thì ôn qua loa sơ sài lạc đề. Trong khi ông bà cũng tận mắt thấy cháu không hề chịu học, chỉ mải chơi và ngủ. Tôi đau đớn, hụt hẫng bỏ về phòng, bên ngoài cả nhà chồng vẫn tiếp tục dùng lời nói để làm tôi tổn thương.

Sau chuyện này, tôi nghiêm túc nhìn nhận lại mối quan hệ với nhà chồng và con riêng của chồng. Dù tôi có sống tích cực, tốt đến đâu thì vẫn không thể bằng con cháu họ. Tôi không biết có nên tiếp tục chịu đựng không nữa?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *