Tôi năm nay mới 40 tuổi mà đã lên chức bà ngoại rồi. Nuôi con khôn lớn đang tuổi ăn tuổi học thì yêu đương rồi ễnh bụng ra. Đúng là khôn nhà dại chợ. Vậy là tôi phải đi làm thủ tục bảo lưu cho nó cưới rồi đẻ. Thằng chồng nó còn kém tuổi nó mới nhục nhã chứ, lại quý tử con nhà giàu quen thói ăn chơi được bố mẹ chiều chuộng nên chả biết làm cái gì. Ngày cưới nhìn 2 đứa trẻ trâu ấy mà tôi không hiểu sắp tới chúng nó làm bố làm mẹ làm sao.
Ngày nào tôi cũng ra rả dạy con là phải thế này thế kia. Bố mẹ chồng nó dân kinh doanh cũng đi suốt nên cho 2 đứa tiền mua cái nhà gần nhà tôi. Đúng là cháu bà nội tội bà ngoại. Gần đẻ bà thông gia sang đề nghị:
“Tôi sắp đi nước ngoài, 1 tháng mới về nên có gì bà hộ các con”.
Nghĩ nó có chán không. Bà ấy thuê cho cháu nội 1 con bé giúp việc, cũng nhanh nhẹn sạch sẽ nhưng chăm em bé thì chả biết cái gì.
Đẻ được 3 ngày ra viện nó cho về thẳng nhà tôi, lại 1 tay tôi chăm 2 mẹ con nó. Nói chung tôi cũng xác định trước tư tưởng rồi nhưng cái tôi bực là thằng chồng nó. 20 tuổi thì trẻ thật nhưng cũng không đến nỗi là không biết gì. Con cái đã có bà chăm rồi mà nó đi chán chê về ăn cơm, bát không rửa, con không trông, hở ra là chơi game. Bảo pha sữa cho con thì lóng ngóng rơi cái này đổ cái kia. Bảo thay bỉm cho con thì kêu kinh,
“mùi này con không chịu được, buồn nôn lắm”
. Bảo trông con cho vợ nó ăn cơm thì lý do bận việc…
Đến bây giờ cháu nội tôi đã được 7 tháng, nó vẫn “ăn vạ” ở đây với lý do “bà ngoại mát tay”. Sữa, nước hoa quả, bánh ăn dặm thậm chí cả bột của con nó không tha cái gì, ăn hết. Tôi chửi nó thì nó cười trừ:
“Tại ngon mà, con dặn vợ con nó mua nhiều hơn rồi”.
Chồng tôi tức quá mới mắng nó:
“Mày làm bố kiểu gì thế? Hồi mẹ mày đẻ vợ mày bố cũng chỉ hơn mày 2 tuổi thôi mà ngày đi làm, tối đóng gạch bi thuê đêm vẫn trông con đỡ vợ. Đây thì mày ăn hết phần của con, vợ nó nhờ tí việc cũng không được, tối ngày chỉ mải ăn chơi nhậu nhẹt rồi bao giờ mày mới lớn?”.
Đấy, chửi nó vậy còn không ăn thua, nó không thèm tự ái cứ nhăn nhở cười rồi “chuồn” mất hút. Đúng là nặng nợ!
Hôm rồi ông bà thông gia sang thăm cháu tôi mới góp ý. Đúng lúc ăn cơm không có chanh tôi sai thằng con rể đi ra siêu thị gần nhà mua thì mẹ nó bảo:
“Ôi con dao, lọ gia vị trong nhà để ở đâu nó còn không biết thì làm sao nó biết chỗ mua chanh. Không cần chanh đâu bà ạ, ăn tạm đi ngon mà”.
Tôi cạn lời thật sự, đúng là nhà dột từ nóc, tôi thật ngu dại khi dung túng cho con mình, để nó yêu đương sớm rồi ra nông nỗi này. Thế mà nói con gái tôi nó còn bênh, rằng vô tri như thế mới không cãi nhau, con tôi mới “cầm đầu” được chồng nó. Rồi cầm đầu thằng không có tóc thì được gì?
Không biết thời gian sắp tới tôi còn phải khổ với 2 đứa con này thế nào nữa, giờ nó cứ ăn trực nằm chờ ở đây, đuổi không về, cứ như thế bao giờ nó mới tự lập được đây, chẳng nhẽ cả đời sống nhờ tiền bà nội, công chăm của bà ngoại à? Tôi biết mình sai mình dạy dỗ con không cẩn thận mới ra nông nỗi này, nhưng giờ biết sửa làm sao đây, không nó cứ ỷ lại tôi thế này tương lai chỉ khổ.