Vợ chồng tôi chỉ là những người công nhân về hưu bình thường, có hai đứa con một trai, một gái. Con trai tôi lấy cô vợ xứng đôi vừa lứa, hiện tại đang sống chung với vợ chồng tôi. Từ ngày có con dâu, tôi luôn cố gắng chỉ bảo con từ những điều nhỏ đến lớn trong nhà và yêu thương con giống như con đẻ của mình.
Còn con gái út lấy chồng xa cách nhà ngoại gần 100km. Trước đây tôi đã từng lăn tăn rất nhiều trước quyết định kết hôn của con, vì tôi nghe con kể bà thông gia khó tính, phải mất một thời dài lấy lòng, hai đứa mới đến được với nhau. Tôi sợ rằng nếu về làm dâu con sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn, nhưng lòng con đã quyết tôi nào dám cấm cản.
Sau cưới, lúc con gái chưa bầu thì vợ chồng con vẫn về quê ngoại chơi 2-3 lần. Lần nào về tôi cũng thấy 2 con rất vui vẻ, hạnh phúc. Con rể cũng rất chu đáo với bố mẹ vợ.
Nhưng kể từ khi con gái có bầu thì vợ chồng con không về quê nữa vì bảo đi lại xa xôi, vất vả. Tôi dù nhớ con cũng chỉ biết gọi điện động viên phải cố gắng ăn uống giữ gìn sức khỏe để mẹ tròn con vuông.
Ngày con gái sinh, tôi mấy lần định đến thăm con nhưng công việc lu bu quá, bà thông gia biết liền gọi bảo tôi rằng: “Việc ở cữ đã có gia đình tôi chăm sóc chu đáo. Ông bà bên đấy cứ yên tâm, khi nào thu xếp được công việc thì lên với con sau”. Nghe bà thông gia nói vậy tôi cũng an tâm được phần nào.
Khoảng 2 tuần sau, tôi sắp xếp được công việc nên quyết định lên thăm rồi ở lại với con một vài ngày. Đến cổng ngõ, tôi bấm chuông thì bà thông gia ra mở cửa, thấy tôi bà bất ngờ lắm.
Trong suốt thời gian tôi ở lại, bà thông gia đón tiếp tôi vô cùng niềm nở. Không những vậy còn chăm sóc con dâu, cháu nội rất chu đáo. Mẹ chồng nàng dâu rất hợp nhau, chứ không phải như những gì tôi từng nghĩ trước đây.
Vì tôi ở xa không thể thường xuyên qua chăm con được nên đến ngày về, tôi đưa cho bà thông gia một tập tiền hơn 10 triệu rồi nhờ bà chăm con giúp tôi. Bà ấy tươi cười, nhận không một chút do dự. Trước khi rời đi, bà ấy cũng đưa cho tôi một giỏ táo làm quà và nói với tôi rằng: “Tôi chẳng có gì nhiều, chỉ có vài quả táo của nhà trồng được, bà cầm lấy cho tôi vui”. Tôi không từ chối mà nhận lấy giỏ quà, cảm ơn bà thông gia rồi ra về.
Thế nhưng về đến nhà, trong lúc lấy táo cất vào tủ lạnh thì một thứ rơi ra. Đó chính là chiếc túi nilon, bên trong là một tập tiền, đúng là số tiền mà tôi đã gửi cho bà thông gia trước đó. Tôi nghĩ chắc bà biết từ chối thẳng sẽ rất khó nên làm cách này để trả lại tiền cho tôi. Bên trong có một tờ giấy với dòng chữ viết tay: “Bà cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc mẹ con nó thật tốt. Còn số tiền bà gửi, tôi không thể nhận được”.
Đọc xong mà lòng đầy suy nghĩ, bởi tôi không nghĩ rằng bà thông gia lại tốt như vậy. Thế mà trước đây, khi con gái đi lấy chồng tôi còn lo sợ rằng con bé sau này sẽ gặp khó khăn rồi bị mẹ chồng bắt nạt. Nhưng giờ đây nhìn cách cư xử của bà thông gia là biết con gái tôi đã gả vào đúng nhà rồi, đúng không?